Tôi bị gọi là thằng phục vụ, và điều đó khiến tôi cảm thấy như một cái bóng lặng lẽ trong thế giới ồn ào của những người xung quanh. Mỗi khi bước vào quán cà phê, nơi mà tôi làm việc bán thời gian, ánh mắt của khách hàng thường lướt qua tôi như thể tôi chỉ là một món đồ vật vô tri vô giác. Họ không biết rằng sau chiếc tạp dề và nụ cười giả tạo ấy là một con người đang vật lộn với những giấc mơ và khát khao của riêng mình. Tôi không chỉ là một người phục vụ, mà là một người đang cố gắng tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống này.

Mỗi ngày, tôi đều phải đối mặt với những câu nói châm chọc, những ánh nhìn khinh miệt từ những người khách hàng. Họ không ngần ngại gọi tôi là "thằng phục vụ" như thể đó là một danh hiệu hạ thấp. Tôi cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong một chiếc hộp, nơi mà giá trị của bản thân bị đánh giá thấp chỉ vì công việc tôi đang làm. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết rằng công việc này không định nghĩa tôi. Tôi có những ước mơ lớn lao, những hoài bão mà tôi vẫn đang âm thầm theo đuổi.

Có những lúc, tôi tự hỏi liệu có phải mình đã chọn sai con đường hay không. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến những lý do mà tôi bắt đầu công việc này: để kiếm tiền trang trải cho việc học, để có thể tự lập và không phụ thuộc vào ai. Tôi không thể để những lời nói cay nghiệt của người khác làm chùn bước. Tôi sẽ không để họ biến tôi thành một cái bóng mờ nhạt. Tôi sẽ tiếp tục đứng vững, phục vụ với tất cả sự tận tâm, và một ngày nào đó, tôi sẽ chứng minh cho họ thấy rằng "thằng phục vụ" này có thể trở thành một người thành công, một người có giá trị hơn bất kỳ danh hiệu nào mà họ có thể gán cho tôi.