Một buổi chiều nọ, tôi quyết định đi xem bói để khám phá vận mệnh của mình. Thầy bói, với bộ râu dài và chiếc khăn turban trên đầu, nghiêng nghiêng chiếc bàn đầy những lá bài tarot và những chiếc cốc trà kỳ quái, đã nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang đọc được cả tâm hồn tôi. Sau một hồi lẩm nhẩm những câu thần chú, thầy bỗng nhiên tuyên bố: “Con hợp với màu xanh lá!” Tôi trợn mắt, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của những chiếc lá cây và những cái cây xanh um. Màu xanh lá ư? Thực sự không phải là màu tôi thích!
Tôi lập tức phản bác: “Nhưng thầy ơi, con thích màu đen! Màu đen vừa bí ẩn lại vừa sang trọng, giống như một chiếc xe hơi mui trần bóng loáng chứ không phải là một cái cây khô khốc!” Thầy bói cười khẩy, nói rằng màu đen chỉ hợp với những ai yêu thích sự u ám và không muốn hòa nhập với thế giới xung quanh. Tôi bèn nghĩ thầm: “Thế thì chắc chắn thầy chưa bao giờ thấy tôi trong bộ đồ đen sang trọng, đứng giữa đám đông như một ngôi sao điện ảnh!”

Khi tôi rời khỏi chỗ thầy bói, vẫn không thể ngừng nghĩ về cái màu xanh lá. Tôi quyết định thử một lần, thử mặc một chiếc áo xanh lá đi ra ngoài. Kết quả là, tôi nhận được không biết bao nhiêu ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người, như thể tôi vừa từ một hành tinh khác bước xuống. Một bà cụ thì thầm: “Trời ơi, cái gì mà xanh lè thế kia?” Còn một anh chàng thì hỏi tôi có phải là cây xanh không. Cuối cùng, tôi đành phải cười trừ, quay về với màu đen quen thuộc, và thầm nhủ: “Thôi thì, màu xanh lá cũng có cái hay của nó, nhưng màu đen vẫn là vua!”

Và thế là, tôi trở về với những trang phục đen tuyền, tự tin sải bước như thể tôi vừa ra khỏi một bộ phim hành động, trong khi thầy bói chỉ có thể lắc đầu ngao ngán. Ai nói cuộc sống không thể hài hước chứ?