Gió chiều nay thổi nhẹ, mang theo một chút xót thương của đồng bào miền Trung len lỏi vào từng góc phố nhỏ. Ngồi bên khung cửa sổ, châm lên một điếu thuốc, tôi chợt nhận ra cuộc sống hiện tại này đẹp biết bao, nhẹ nhàng và bình yên đến lạ. Có lẽ tôi đã học được cách chấp nhận mình có một tuổi thơ cơ cực, vất vả nhưng cũng nhờ vậy mà tôi biết trân trọng cuộc sống hiện tại này hơn.

Nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ, tôi đã từng lao động cơ cực, vất vả mưu sinh. Mỗi sáng thức dậy, bầu trời vẫn còn mờ tối, tôi đã phải tất bật với công việc tay chân, những giọt mồ hôi rơi xuống thấm đẫm cả chiếc áo bạc màu. 

Tôi chỉ nhớ thoảng qua những ngày thơ ấu của mình, khi đôi chân nhỏ bé theo ngoại rong ruổi khắp các con hẻm ở Định Quán để mua ve chai . Nắng gắt thiêu đốt làn da, mưa dầm thấm ướt đôi vai gầy của ngoại nhưng lúc đấy tôi chẳng than thân trách phận gì cả vì đã được bao nhiêu tuổi đâu, chỉ được nghe ngoại nói lại là cứ đòi đi theo, vì một lần theo như vậy là ngoại sẽ mua cho một cây kem. Rồi vài năm trôi qua khi vào được cấp 1 tôi được đưa lên Bình Dương sống với ba mẹ, sáng thì đi học tối thì đi phụ ba làm nước mắm để đi bán lại ( có thể gọi này là nước mắm lậu đấy hhh ). Tôi không còn nhớ quá nhiều vì khoảng thời gian này! vì tôi ít tiếp xúc với ba chỉ có làm và làm thôi! chỉ vỏn vẹn lại trong kí ức cái mùi mắm nồng nàn ấy không lẫn đi đâu được. Vài năm sau, tôi lại cùng mẹ vất vả với gánh hàng tạp hóa, khiêng vác những bao hàng nặng trĩu trên đôi vai của một đứa trẻ vừa mới vào lớp 4, lớp 5. Thật ra không phải mẹ tôi bắt buộc tôi phải làm, mẹ tôi kể lại là hồi đấy chẳng bảo sao mà mày như có ý thức của một người trung niên ấy, biết mẹ nhiều bệnh nên cứ tự giác mà làm thôi! Lên cấp 3, tôi làm thêm ở quán nhậu để có tiền trang trải học phí. Và món quà quý nhất tôi nhật được trong ngày tôi nhận được kết quả thi chuyển cấp lên THPT là chiếc xe đạp điện mà mẹ tôi đã vất vả kiếm tiền để mua cho tôi cho bằng bạn, bằng bè.


Đó là những tháng ngày cơ cực, vất vả, nhưng nó đã tôi luyện cho tôi một ý chí kiên cường, một tinh thần lạc quan, dám đương đầu với thử thách. Tôi học được cách chấp nhận hoàn cảnh, không than vãn, không đổ lỗi. Tôi hiểu rằng, quá khứ dù có đẹp đẽ hay đau buồn thì cũng đã qua rồi. Điều quan trọng là phải biết buông bỏ, để tâm hồn được thanh thản, để bước tiếp trên con đường phía trước.

Giờ đây, khi nhìn lại chặng đường đã qua, tôi không hề cảm thấy hối tiếc. Những trải nghiệm ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi tin rằng, tương lai luôn rộng mở với những cơ hội mới, những điều tốt đẹp đang chờ đón.

Tôi nghĩ cuộc sống này giống như một dòng sông đang chảy, vì luôn vận động và thay đổi. Sẽ có những lúc ta gặp sóng gió, những lúc chông chênh, nhưng rồi tất cả sẽ qua. Hãy cứ mạnh mẽ tiến về phía trước, với một trái tim tràn đầy hy vọng và niềm tin vào tương lai.

Tôi tin rằng, chấp nhận sự thật, buông bỏ quá khứ, tin tưởng tương lai, đó là chìa khóa để ta có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.