Còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán – thời điểm tôi từng mong chờ nhất trong năm. Nhưng không hiểu sao năm nay, cái không khí Tết lại trở nên nhạt nhòa đến lạ. Nhìn quanh, tôi không thấy được sự nhộn nhịp của những ngày giáp Tết mà tôi từng yêu thích.


Ngày xưa, mỗi độ Tết về, khắp các con phố lại rực rỡ sắc hoa. Chợ hoa Tết là nơi tôi thích nhất, nơi người ta mua bán, trao đổi không chỉ hoa mà còn cả niềm vui, sự háo hức của một năm mới đang tới gần. Nhưng năm nay, mọi thứ như lặng lẽ hơn. Những điểm bán hoa cũng ít đi, sắc đỏ sắc vàng của hoa đào, hoa cúc không còn tràn ngập đường phố như trước.


Tôi bước qua những con đường quen thuộc, nhưng cảm giác không giống những mùa Tết đã qua. Dường như ai cũng vội vàng hơn, tất bật hơn, nhưng lại thiếu đi chút gì đó ấm áp, chút niềm vui hồn nhiên của Tết. Có lẽ là cuộc sống bận rộn, hoặc những lo toan thường nhật đã cuốn đi cái không khí náo nức tôi từng chờ mong.


Cũng có thể do tôi, do tâm trạng của chính tôi năm nay không trọn vẹn. Có những nỗi buồn vu vơ không tên, hòa cùng sự vắng lặng của phố phường khiến Tết này bỗng trở nên khác biệt. Tôi nhớ cái cảm giác háo hức đi chợ hoa cùng gia đình, nhớ những ngày dọn dẹp nhà cửa rộn ràng tiếng cười.

Tết vẫn về, nhưng có lẽ không khí Tết trong lòng tôi đang lạc mất đâu đó. Thay vì chờ mong như những năm trước, tôi lại thấy bản thân đang đếm ngược những ngày để nó qua đi. Tôi không muốn vậy, nhưng làm thế nào để tìm lại cái cảm giác hân hoan ngày Tết của năm xưa?


Liệu ngoài kia, có ai cũng đang mang trong lòng cảm giác trống trải như tôi? Nếu có, chúng ta hãy cùng nhau, dù chỉ một chút, tìm lại niềm vui của ngày Tết. Có thể là nấu một món ăn Tết, mua một nhành hoa đào nhỏ, hay chỉ đơn giản là dành thời gian bên những người thân yêu. Bởi Tết không chỉ là không khí bên ngoài, mà còn là cái Tết trong tâm hồn mỗi người.