Hehe ngày xưa mê viết lách các kiểu lắm, nghĩ gì là viết đó thôi, vì với tôi nó là một cách để tự chữa lành sau một chuỗi ngày mệt mỏi. Chả biết lý do vì sao mà nay lại có tâm trạng viết một bài nên mở laptop lên và làm liền luôn.
Thật ra là chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vài hôm trước tôi có bắt một chuyến xe bus ngày ngã 3 Dầu Giây để về Định Quán quê tôi, và tôi gặp một chuyện hết sức thú vị, có một chút len lẫn sự yêu thương của một người hoàn toàn xa lạ.
Chuyện là chuyến xe bus hôm ấy tôi đi là thứ 7, nên cũng khá đông người. Lên xe thì tôi thấy chỉ còn một chỗ ngồi, tôi vừa tính đặt cái mông mình lên thì chợt thấy một bà cụ lom khom tầm hơn 70 tuổi thế là lương tâm tôi trổi dậy nên đã nhường ghế cho bà. Bà cũng là một người hiểu chuyện nên cảm ơn lia lịa, trong lúc xe di chuyển bà ấy bắt chuyện trước với tôi rồi hỏi những câu chào nhau như con tên gì, nhà ở đâu, đang về quê hả, công việc gì ... nhiều lắm mà tôi chả nhớ nổi. Điều ấn tượng nhất với tôi trong lúc nói chuyện với bà là tôi thấy gương mặt bà dù đã có rất nhiều nếp nhăn nhưng bà vẫn cười rất tươi, giống như cách nói chuyện của tôi, mỗi câu nói của bà đều mang theo một nụ cười nhè nhẹ, khiến con người ta cảm thấy thật thoải mái mặc dù bà đang mang một căn bệnh mãn tính trong người. Bà chạy thật liên tục mỗi ngày, sáng thì chạy thận, chiều tối thì đi bán nước ngọt trước một khu công nghiệp ở Trảng Boom, Đồng Nai. Haizaaa thật buồn nhỉ! chứng kiến những hoàn cảnh như vậy, chỉ càng khiến tôi muốn sống một cuộc đời thoải mái, nhẹ nhàng thôi. Không sân si, không giận hờn, không trách móc, sống bằng tất cả tình yêu thương... Dẫu là mình muốn sống như thế, nhưng thật tiếc xã hội ngày nay không " sống khéo " thì sẽ rất thiệt thòi.
Rồi tới rồi đây! điều làm tôi thấy hết sức thú vị trong chuyến xe nè haha. Như tôi đã kể ở trên là vì trên xe bus rất đông người, đột nhiên bà cụ chọc chọc tôi, thì thầm: "con trai ơi, bà sắp đến nơi rồi, lát nữa xe bus đến chỗ dừng, bà vừa đứng lên thì con ngồi xuống liền nhé, đừng để bị người khác giành mất ghế". Nghĩ đến điều này tôi cứ cười mãi thôi kkk, một sự "ích kỉ" nhưng tràn ngập sự yêu thương dành cho một người xa lạ ư? Bởi vì tôi đã nhường ghế cho bà, nên ghế này là tài sản tạm thời của bà, bà có thể cho người này, người kia nhưng bà lại nhường ngược cho tôi! kkk chả biết diễn tả cảm xúc ấy thế nào haizaaa, viết ra như thế để có dịp sau này đọc lại để hoải niệm thôi.
Thế đấy, cuộc sống đôi khi không phải lúc nào cũng sẽ thử thách ta, cuộc sống là có yêu, có hờn, có giận, có khóc.... cứ như một vòng tuần hoàn. Rồi chúng ta sẽ gặp những điều hạnh phúc dù lớn lao hay nhỏ nhoi, nhưng chúng đều khiến ta thêm yêu cuộc sống này!. Kết ở đây nhé!
Tôi chỉ muốn nhắn nhủ với bản thân 10 năm sau rằng, khoảng thời gian này! ông đã làm hết sức rồi, làm tốt lắm. Nên tương lai tôi ơi, không biết những hạt giống tôi gieo lúc này, liệu trong tương lai có nở rộ không? dù kết quả thế nào, cũng cảm ơn bản thân ở hiện tại cháy hết mình nhé!
0 Response to Có Một Khoảnh Khắc Khiến Tôi Cảm Động Bởi Một "Người Lạ"
Đăng nhận xét